Trong một mối quan hệ, đừng tính đến chuyện xứng hay không xứng, chỉ cần hợp nhau đã là tốt lắm rồi!
Người ta có khi dành vài chục năm, để tìm kiếm một người “xứng” với mình.
Xứng về ngoại hình. Xứng về học thức. Xứng về gia cảnh.
Xứng về địa vị, túi tiền.
Nhưng lại chẳng dành thời gian để suy nghĩ rằng:
Ở bên người này mình có cảm thấy thoải mái không? Có dám mặc quần áo xộc xệch, đầu bù tóc rối khi ở cạnh hay không?
Có dám nói rằng nay anh hết tiền, mình đi ăn tạm cái gì rẻ rẻ đi hay không?
Có dám khóc ngon lành bên người yêu mặc kệ định kiến rằng đàn ông thì không được khóc?
Tình yêu nhiều khi nó chỉ là một khoảnh khắc vụt qua đời mà thôi. Vào ngày đó, giờ đó, phút đó, bạn gặp được người mà ngay ánh nhìn đầu tiên, bạn đã cảm thấy sẽ muốn bên nhau cả đời. Thế là được.
Say mê cảm giác hào nhoáng khi được sánh bước bên cạnh một ai đó được cho là “xứng” với mình rồi lúc nào cũng phải gồng mình lên. Thì chi bằng yêu lấy người mà bạn luôn được là chính mình, và người đó trước mặt bạn cũng luôn là chính mình. Không màu mè, không phông bạt.
Vì nào có ai diễn được cả đời đâu!!!